


Chúa Nhật 16.11.2025
Nghe bài giảng của Đức Cha Andrea Lembo về “Người Cha Nhân Hậu” (Lc 15), con có cảm giác Đức Cha đang kể chính câu chuyện đời con. Và chắc cũng là câu chuyện của nhiều anh chị em Việt Nam con đang sống xa quê ở Nhật này.
Con thấy mình giống người con thứ.
Có những lúc chỉ muốn “tự do”, muốn làm theo ý mình, xa Chúa, xa Giáo Hội, bớt cầu nguyện, lười đi lễ… Con cứ tưởng như vậy là thoải mái hơn. Nhưng rồi đến lúc mệt mỏi, cô đơn, hụt hẫng, nhìn lại thì thấy trong lòng trống rỗng.
Hôm nay, câu “Tôi sẽ đứng lên, trở về với Cha tôi” đụng mạnh vào tim con. Tự nhiên con thấy lòng mình chỉ muốn nói: “Lạy Chúa, con muốn quay về… quay về với Chúa, với Nhà thờ, với cộng đoàn…”
Rồi con cũng thấy mình giống người anh cả nữa.
Vẫn ở “trong nhà Chúa”, vẫn đi lễ, vẫn phục vụ, nhưng trong lòng nhiều khi chật hẹp: so đo, ghen tị, cảm giác mình thiệt thòi, khó vui với thành công hay hạnh phúc của người khác.
Hôm nay, nghe Đức Cha nhắc lại lời người cha: “Tất cả những gì của Cha, đều là của con” tự nhiên con thấy vừa ấm lòng, vừa xấu hổ. Con đúng là đứa con rất đáng thương của Chúa, vậy mà nhiều lúc con quên mất mình đang được ở trong tình thương ấy.
Hình ảnh làm con xúc động nhất chính là người Cha. Không trách, không mắng, không tra hỏi… chỉ chạy ra ôm chầm lấy đứa con.
Con nhận ra: Thiên Chúa mà con tin không phải là ông chủ nghiêm khắc lúc nào cũng cầm sổ ghi lỗi, nhưng là một Người Cha không bao giờ bỏ con, luôn đứng đó chờ con trở về, dù con đã đi xa đến đâu.
Sống ở xứ Phù Tang này, đời sống bận rộn, công việc áp lực, nhiều khi chân con ở Nhật mà lòng con đi lạc đâu mất. Qua bài chia sẻ của Đức Cha, con nghe như có một lời mời rất hiền: “Con ơi, về đi. Về với Cha, về với cộng đoàn, về với chính trái tim của con.”
Con thấy mình được gọi: can đảm quay về, tập vui với niềm vui của người khác, và mỗi ngày một chút, học giống người Cha hơn: dịu dàng hơn, biết tha thứ hơn, biết nói với nhau một lời dễ thương hơn.
Con muốn nói với Đức Cha:
“Con cám ơn Đức Cha nhiều lắm. Nhờ những lời Đức Cha nói hôm nay, con dám đứng lên, dám bước tới tòa giải tội mà lâu nay con cứ ngại. Và trong lòng con chỉ muốn thưa: “Thưa Cha, con đã đắc tội với Trời và với Cha…”



Qua bài giảng trong Thánh Lễ ngày 16 tháng 12 của Đức Cha Andrea Lembo, con có cảm giác như Chúa đang nói với chính con. Nhờ Phúc Âm Thánh Luca 4,16–21, con hiểu hơn: Chúa Giêsu đến để mở mắt người mù, giải thoát người bị trói buộc, chữa lành người đau khổ và cho mọi người được trở về với vẻ đẹp, sự thánh thiện ban đầu của Thiên Chúa. Con tin rằng nơi đâu có Chúa, ở đó có một khởi đầu mới, có ơn chữa lành và hy vọng.
Thánh Phaolô làm chứng: “Hy vọng không làm chúng ta thất vọng”, vì tình yêu Thiên Chúa đã đổ vào lòng chúng ta nhờ Thánh Thần. Câu này chạm mạnh vào tim con. Sống ở Nhật, nhiều khi con quá lo việc học, làm kiếm tiền, ham vui chơi… còn phần linh hồn thì để sang một bên. Từ đó tưởng như Chúa xa con lắm, Chúa không nhìn thấy con. Nhưng hôm nay, con nhận ra: ngay trong hoàn cảnh ấy, Chúa vẫn ở bên con, vẫn nhìn con, hiểu con và đồng hành với con từng ngày.
Qua Thánh lễ với Đức Giám Mục Andrea Lembo dành cho người Việt, con muốn “chọn lại”: chọn đặt niềm hy vọng nơi Chúa, chứ không chỉ nơi tiền của, bằng cấp hay kế hoạch riêng của con. Con muốn trở thành người mang Tin Mừng ngay tại nơi con sống: bằng một nụ cười, sự trung thực trong công việc, sự tử tế với người xung quanh dù họ Nhật hay Việt, và bằng việc cố gắng trung thành hơn với Thánh lễ, cầu nguyện và đời sống cộng đoàn.
Con xin Chúa và Mẹ Maria, Mẹ của niềm hy vọng, luôn dẫn con từng bước, để dù sống nơi đất khách này, con vẫn trung thành với đức tin và luôn xác tín rằng chính Chúa là niềm hy vọng của đời con. Nguyện Xá.
……………………………………
Tâm tình sau khi tham dự Thánh lễ Năm Thánh và kính Các Thánh Tử Đạo Việt Nam tại Nhà thờ Chính tòa Tokyo ngày 16 tháng 11 năm 2025.
Ngày lễ Năm Thánh và kính Các Thánh Tử Đạo Việt Nam tại Nhà thờ Chính tòa Tokyo thật sự là một ngày đầy ơn lành và cảm động đối với cộng đoàn người Việt chúng chúng con. Qua bài giảng của Đức Giám mục Andrea Lembo và bầu khí cầu nguyện hôm đó, nhiều anh chị em đã cảm nhận rất rõ tình thương của Chúa và muốn bắt đầu lại với Ngài.
Chị Maria chia sẻ:
“Khi nghe Đức Giám mục giảng về người Cha nhân hậu, con thấy mình được an ủi nhiều lắm. Ngài nói: khi mình đau khổ, hãy nhớ đến Chúa; Chúa là người Cha luôn nhân lành giàu long thương xót. Dù mình có tội lỗi thế nào, Chúa vẫn tha thứ và mời mình trở về, mời mình đi xưng tội. Con thấy thật hạnh phúc vì trong ngày đó, Hội Thánh ban ơn toàn xá, lại có các cha ngồi tòa giải tội sẵn sàng chờ mình.”
Anh Phaolô thì kể lại một kinh nghiệm rất cụ thể:
“Sau bài giảng của Đức Cha, con cảm thấy như Chúa đang mời con đi xưng tội ngay lập tức. Lần này con chuẩn bị kỹ hơn mọi lần, vì bài giảng của Đức Giám Mục giúp con xét mình và chuẩn bị xưng tội, con thấy mình mở lòng ra trọn vẹn hơn. Con bước ra khỏi tòa giải tội với một sự tự tin mới, như được nhẹ nhàng, bình an, sạch sẽ trong lòng vậy. Không còn gì ngăn cản con đến với Chúa nữa.”
Anh Giuse thì đến nhà thờ trễ một chút:
“Khi con đến nơi, con thấy Đức Giám mục rất gần gũi, thân thiện, nhất là với giới trẻ và với người Việt Nam. Ngài không xa cách mà rất quan tâm, lắng nghe. Sau Thánh lễ, con cảm thấy như lấy lại được lòng tin giữa con với Chúa. Mấy ngày trước đó, con chán nản, có lúc nghĩ ‘chắc không cần Chúa nữa’. Nhưng hôm đó, nhờ bầu khí Thánh lễ, nhờ sự hiện diện của các linh mục quen thuộc, con thấy lòng mình ấm lại, vui hơn, an tâm hơn. Con cảm nhận Giáo hội giống như một gia đình thật sự.”
Anh Mikki thì trải qua một giây phút rất sâu lắng:
“Con xúc động đến rơi nước mắt khi nghe Đức Giám mục giải thích đoạn dụ ngôn người con hoang đàng. Ngài nói: thường thì người ta chỉ chia gia tài khi người cha qua đời. Vậy mà người con thứ đòi chia gia tài khi cha mình còn sống – nghĩa là trong lòng anh ta, ‘người cha đã chết rồi, con không cần cha nữa’. Nói cách khác, anh ta từ chối sự hiện diện của cha mình. Thế nhưng, người cha ấy vẫn thương, vẫn đợi, vẫn mong ngày con trở về. Đức Cha nói, người cha đó là hình ảnh của Thiên Chúa, còn người con thứ chính là hình ảnh lối sống của chúng con. Nghe đến đó, con cảm thấy như Chúa chạm tới tận đáy lòng. Con để cho tâm trí mình ở yên trong sự bình an của Chúa, đến mức từ lúc đó cho đến hết giờ chia sẻ, con… không còn nghe thêm được lời nào nữa. Chỉ im lặng ở trong Chúa mà thôi. Trong lòng con chỉ còn một thôi thúc mạnh mẽ: con phải đi xưng tội, con muốn sạch tội, và không còn gì có thể ngăn cản con đến với Chúa nữa.”










