novena-to-mary-help-of-christians-2025-VI

Là người trẻ – Đau khổ và chữa lành
Trẻ thơ thì luôn biết tin tưởng, luôn cần người khác giúp đỡ. Và luôn cảm nhận có Mẹ ở kề bên, dù mắt không thấy.
-Mẹ vẫn ở đó, nhưng con có nhận ra không?
-Phải chăng chỉ con tim đơn sơ mới thấy được Mẹ!  

Đức Mẹ Sầu Bi Kibeho
Alphonsine Mumuremeka bé nhỏ và các bạn đồng hành  

Câu chuyện bắt đầu vào lúc 12 giờ 35 phút trưa ngày thứ Bảy, 28 tháng 11 năm 1981, tại một trường nội trú nhỏ do các nữ tu địa phương điều hành, nơi có hơn một trăm nữ sinh theo học. Đó là một ngôi trường khiêm tốn giữa vùng nông thôn nghèo khó, chuyên đào tạo giáo viên tiểu học hoặc thư ký văn phòng. Trong trường không có nhà nguyện, và vì thế bầu khí tôn giáo cũng không quá đậm nét.   Hôm ấy, tất cả các nữ sinh đều đang ở trong phòng ăn. Người đầu tiên trong nhóm được “thị kiến” là một nữ sinh 16 tuổi tên Alphonsine Mumureke. Theo ghi chép trong nhật ký thiêng liêng của chính em, khi ấy em đang phục vụ bữa trưa cho các bạn, thì nghe một giọng nữ dịu dàng gọi tên mình: “Con gái của Mẹ, hãy đến đây.”   Alphonsine liền bước ra hành lang cạnh phòng ăn, và tại đó, em được thấy một người phụ nữ với vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lời. Người mặc áo trắng tinh khôi, đầu phủ khăn trắng che kín mái tóc, tấm khăn ấy như liền một thể với áo, không hề có đường may. Người không mang giày, hai tay chắp lại trước ngực, các ngón tay hướng lên trời cao.
子である― 苦しみと癒し
子どもは信じることを知っており、誰かの助けを必要としています。目には見えなくても、いつもそばに母がいると感じています。
― マリア様は今もそこにおられる。でも、私たちはその存在に気づいているだろうか?
― 素直な心でなければ、マリア様を見ることはできないのではないか?  

キベホの悲しみの聖母
小さなアルフォンスィーヌ・ムムレマナとその仲間たち  


物語は1981年11月28日、土曜日の午後12時35分に始まりました。場所はルワンダの貧しい農村地域にある、小規模な寄宿制女子学校で、地元の修道女たちによって運営されていました。生徒数はおよそ100人ほど。教師や事務職員を目指すための質素な学校で、校内には聖堂もなく、特別に宗教的な雰囲気があるわけでもありませんでした。   その日、生徒たちは皆、食堂に集まっていました。最初に「幻視(ビジョン)」を受けたのは、16歳の女子生徒アルフォンスィーヌ・ムムレケでした。本人の霊的な日記によれば、彼女はそのとき食卓で友人たちに食事を配っていたところ、優しい女性の声を耳にしました。「わが娘よ、こちらへおいで。」   アルフォンスィーヌは声のする方へと廊下に出て行きました。すると、そこで彼女の前に、言葉では言い尽くせないほど美しい女性が現れたのです。その女性は純白の衣をまとい、髪を覆う白いヴェールをかぶっていました。そのヴェールは衣と一体となっていて、縫い目などは見当たりませんでした。裸足で立つその姿は、両手を胸の前で組み、指先は天を指していました。